Tô Hiểu Dương nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô bé, ngón tay khẽ động, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Đi ngủ đi.”
Mắt Lưu Oánh Oánh sáng lên, ừ một tiếng, xoay người trở về phòng.
Nguyệt Nguyệt đang ngồi trước bàn học, viết viết vẽ vẽ, sáng tác một bài hát, định bụng sẽ hát riêng cho Giang Hàn nghe. Nghe thấy tiếng Lưu Oánh Oánh đi vào, cô nàng liền lên tiếng, giọng nói vui vẻ: “Nhanh lên, giúp chị điền vài chữ vào đây, có một câu, mãi mà chị vẫn chưa nghĩ ra.”
Lưu Oánh Oánh biết Nguyệt Nguyệt đang sáng tác, bèn ló đầu nhìn, chỉ thấy đầy những nốt nhạc, khiến người ta hoa mắt, cô bé liên tục lắc đầu: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị tha cho em đi, kêu em thưởng thức thì được, dù sao em cũng là fan của chị, nhưng kêu em điền lời cho chị, em chịu, em không hiểu mấy thứ này, muốn em vẽ bản đồ trinh sát, phá giải mật mã truyền tin, em còn làm được.”
Thấy vậy, Nguyệt Nguyệt cũng không ép buộc, cất bản nhạc đi, kéo Lưu Oánh Oánh nằm xuống giường, hai cô gái nằm sát bên nhau, thì thầm to nhỏ: “Em thật sự không muốn học chuyên ngành đó sao, Oánh Oánh, em đáng yêu như vậy, chị cứ nghĩ em thích học văn khoa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây