Thẩm Khai Dược nhấc ngón tay lên, lại khom lưng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Được, ba đào lỗ cho các con.”
Tô Tinh Dạ và Thẩm Nguyệt Nguyệt lộ ra nụ cười giống nhau, Thẩm Nguyệt Nguyệt vươn tay khác kéo Thẩm Khai Dược, nhấc chân kéo hai người đi.
Tô Tinh Dạ cảm giác được lực kéo trên tay, ngẩng đầu cùng Thẩm Khai Dược liếc nhau, hai người đều có ánh mắt kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên, con bé thể hiện rõ ràng ý nguyện của mình.
Nhiều ngày như vậy, con bé đưa gì cầm nấy, cho dù không đưa cho con bé cũng chưa bao giờ khóc lóc, giống như búp bê không có nhu cầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây