“Đúng vậy, bình chứa, học sinh chính là một cái chai rỗng, tác dụng của giáo viên chính là rót kiến thức vào trong chai, đối với những giáo viên này mà nói, có thể đựng được kiến thức chính là chai tốt, không đựng được là chai hỏng, họ sẽ không quan tâm cái chai của em còn có công dụng gì khác nữa hay không, mục đích của họ chính là để em đựng được thứ họ dạy, đựng được chính là tốt, mà tốt đối với họ là chuyện đương nhiên, không đựng được chính là xấu, xấu là phải bị phê bình, từ khen ngợi, trong mắt họ, sẽ không dùng đến những cái chai này.”
Lưu Ca nhất thời ngây người: “Nhưng mà, nhưng mà họ...”
Nhưng mà cái gì, cô không nói nên lời, cô nhớ lại các giáo viên ở văn phòng, mỗi ngày họ lải nhải, dường như chỉ xoay quanh việc học sinh học được bao nhiêu, không học được bao nhiêu, ai thông minh ai ngốc, ai là học sinh ngoan, ai là học sinh hư.
Hứa Vân Đằng thay cô nói ra: “Nhưng mà, họ là con người, là những cá thể độc lập có tư tưởng, có ý thức.”
Anh nhìn Lưu Ca: “Cô Tô, chính là coi học sinh như những cá thể độc lập, mỗi đứa trẻ đều có ưu điểm, nhược điểm, có thích có ghét, mỗi đứa trẻ, đều không giống nhau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây