Thẩm Nguyệt Nguyệt nghĩ liền hiểu ý của Ngô Thải Thi, xin nghỉ, bọn họ có muốn tìm cũng không tìm được, có tức cũng phải nhịn, bài hát này, cho dù cuối cùng có thể hát, cũng sẽ không phải là một kỉ niệm đẹp.
Để cho các bạn cùng phòng buồn cả buổi tối, cô cũng không nỡ, nghĩ lại, Thẩm Nguyệt Nguyệt vỗ tay: “Hay là mình viết một bài hát, chúng ta cùng nhau hát.”
Tóc cô xõa trên chiếc cổ trắng ngần, ướt át, cả người như đóa hoa phù dung vừa mới ra khỏi mặt nước, mang theo hơi nước trong veo, giọng nói trong trẻo: “Mình sẽ sáng tác, viết một bài hát, bốn chúng ta cùng nhau hát chính, còn phần đệm nhạc, cũng là bốn chúng ta, Phương Tuyết chơi guitar, Điền Tú chơi nhị hồ, Minh Kiều và mình chơi đàn tranh và trống cajon, bốn chúng ta, sẽ mang đến cho mọi người, một tiết mục biểu diễn thật khác biệt, được không?”
Trong mắt cô như có cả một dải ngân hà, chỉ cần liếc mắt một cái, khiến người ta không tự chủ được chìm đắm vào trong đó.
Doãn Điền Tú tràn đầy niềm tin đối với cô, nhưng lại không có chút tự tin nào với bản thân, cô ấy nhịn không được lùi về phía sau một bước: “Mình, mình...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây