“Anh Hạ Dương, Tô Hạ Dương, anh bình tĩnh lại đi, báo cảnh sát, chúng ta báo cảnh sát!”
Chu Nhân Cường đau đến mức nhăn nhó cả mặt, nghe đến hai từ “báo cảnh sát”, anh ta run lên, giơ tay ra xin tha, “Đừng, đừng mà!”
Anh ta
vừa lăn vừa bò đứng dậy, “Đừng mà, tôi... tôi đi, tôi đi là được chứ gì.”
Tô Hạ Dương nhìn là biết ngay anh ta đang chột dạ, “Đứng lại!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây