“Lúc ấy con còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh vừa mở ngăn bàn ra, là một phong thư màu hồng phấn.”
Thẩm Nguyệt Nguyệt kêu lên: “Thư tình đó anh hai.”
Thẩm Gia Bảo khoanh tay đi vòng quanh Tô Hiểu Dương: “Vậy còn có thể là cái gì nữa? Nguyệt Nguyệt, anh dám chắc chắn, chính là thư tình, chậc chậc, mẹ, mẹ nhìn anh kìa, đeo kính, mặt lạnh tanh, chẳng để ý đến ai, vậy mà vẫn có nữ sinh thích.”
Tô Tinh Dạ bật cười, con trai cưng thẳng đuột, con không biết hình tượng cấm dục rất thu hút các cô gái sao?
Cô không giải thích điều này, hỏi Tô Hiểu Dương: “Có thật là con nhận được thư tình không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây