Thẩm Gia Bảo cắn một miếng dưa hấu, nghe thấy hai chữ bảo bối có chút không quen: “Mẹ, chúng con đều lớn như vậy rồi, đừng gọi là bảo bối nữa.”
Khi còn bé, cậu thích nghe mẹ gọi là bảo bối nhất, bảo bối bảo bối, khiến cậu cảm thấy mình rất quan trọng, cảm giác được người ta trân trọng thật sự rất tuyệt vời, nhưng bây giờ, cậu sắp là học sinh cấp ba rồi, nghe hai chữ bảo bối, cậu thấy ngại ngùng.
Tô Tinh Dạ nhìn cái miệng rộng của cậu, biết ngay là khẩu thị tâm phi: “Dù các con có lớn hơn nữa thì cũng là bảo bối của mẹ.”
Nói xong cả nhà đều cười ồ lên.
Tô Tinh Dạ nghĩ ngợi một chút: “Hay là thế này đi, hôm nay chúng ta không nấu cơm nữa, để bố dẫn chúng ta đi ăn nhà hàng, chúc mừng hai con thi đỗ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây