Hơn nữa, trẻ con là đáng yêu nhất, lời nói ngây thơ, không có những lời lẽ vòng vo của người lớn, chúng thích thì cười, buồn thì khóc, thuần khiết, trong sáng, ở cùng với nhau vô cùng thoải mái, coi như lúc ấy không có hiệu trưởng Trình đến tìm, cô cũng dự định đến trường mẫu giáo hỏi xem có tuyển giáo viên hay không.
Cô nói về dự định của mình: “Tôi đã nói với hiệu trưởng Trình rồi, đợi chúng ta từ Ký tỉnh trở về, tôi sẽ bắt đầu đi làm.”
Trần Anh cười đáp: “Tốt lắm, vốn dĩ tôi còn nghĩ nếu chị dạy tiểu học, nói không chừng Oanh Oanh nhà tôi còn có thể được chị dạy, bây giờ xem ra, uổng công rồi.”
Tô Tinh Dạ đẩy cô một cái: “Còn trêu chọc tôi, chị tưởng tôi quên rồi sao, trước kia chị cũng là giáo viên, là bậc tiền bối của tôi, học trò chị dạy dỗ không kém gì tôi đâu.”
Lúc Tô Tinh Dạ trở về, vừa hay gặp Triệu Tam Anh, cô ấy xách đồ ăn lên lầu, hai người đụng nhau, bèn cùng nhau đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây