Thẩm Gia Bảo lập tức kiêu ngạo, “Nhìn xem, nhìn xem văn phong của con này, trình độ của con này, viết đến nỗi mẹ cũng phải khóc.”
Thẩm Nguyệt Nguyệt ở phía sau khịt mũi.
Thẩm Gia Bảo lập tức quay người, khom lưng mời ba người phía sau vào, “Đương nhiên, cũng không thể thiếu trợ thủ nhuận bút, Tô Hiểu Dương, Tô Hiểu Liễu, còn có Thẩm Nguyệt Nguyệt, bài văn này là trí tuệ của bốn người bọn con tập hợp, không phải công lao của một mình con”
Lúc này Thẩm Nguyệt Nguyệt mới cười rộ lên, “Vậy còn được”, cô bổ nhào đến bên cạnh Tô Tinh Dạ, khoác lấy cánh tay cô, “Chẳng trách lúc chúng con trở về, có vài người nhìn anh hai, muốn nói lại thôi? Hóa ra đều bái phục anh ấy? Tác phẩm lớn rồi.”
Tô Tinh Dạ sờ mái tóc đen của Thẩm Nguyệt Nguyệt: “Viết rất tốt, tình cảm phong phú, trôi chảy tự nhiên, là một bài rất hay.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây