“Thẩm Khai Dược, hay là em hát cho anh nghe một bài nhé.”
Tô Tinh Dạ chợt nhận ra, đã nhiều năm trôi qua, cô chưa từng dùng chiếc thùng trống này để biểu diễn riêng cho anh nghe.
Lần nào cũng là anh đứng từ xa, đứng dưới khán đài, ngồi trên hàng ghế dài, lặng lẽ nhìn cô đàn hát cho bọn trẻ nghe.
“Được.”
Anh nhìn thấy cô ngồi lên thùng trống, vẫn tư thế quen thuộc, ngồi dịch lên một chút, cả người thẳng tắp, hơi cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy chiếc cằm trắng ngần, cô đưa tay gõ nhẹ, âm thanh bắt đầu vang lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây