Cô đưa ba trăm đồng cho Tô Hạ Dương: “Anh, tình hình nhà em anh biết rồi đấy, bây giờ các cháu còn nhỏ, chỉ tốn tiền ăn uống thôi, gạo mì thì lấy lương trừ vào, không mất tiền. Lương tháng của Thẩm Khai Dược bốn mươi lăm đồng, đủ cho chúng em tiêu rồi. Em còn giữ lại một trăm, ba trăm này anh cứ cầm lấy”
“Trên đường về anh xem có gì phù hợp thì mua, về rồi bán lại kiếm lời. Tiền để không thì thành tiền chết, tiền đẻ ra tiền mới là cách kiếm tiền tốt nhất”
Cô nói chân tình, thực lòng, Tô Hạ Dương nghĩ nghĩ, “Được, tiền này anh nhận, chờ kiếm được tiền sẽ gửi thêm cho em.”
Thấy cuối cùng anh cũng nhận, Tô Tinh Dạ cười híp mắt: “Vậy không cần, nhà em lúc cần dùng tiền còn lâu, anh cứ kiếm tiền trước đi, sau này nếu em cần thì sẽ hỏi anh.”
Chuyện này giải quyết xong, thật sự đến lúc phải đi rồi, có không nỡ cũng phải đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây