Thẩm Liệt thật sự rất cao, cao hơn cô rất nhiều, bờ vai cũng rất rộng, vừa khéo có thể che chở cho cô.
Thẩm Liệt khẽ quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?
Anh thản nhiên hỏi cô một câu như vậy, Đông Mạch cảm thấy trong lòng ấm áp, lại có chút cảm động khó hiểu, như thể tiết trời lạnh lẽo được người ta tặng chiếc áo bông, cô mím môi: “Bọn họ muốn chiếm gian hàng này, còn mắng tôi, sỉ nhục tôi.
Giọng nói không lớn, nhỏ đến mức có chút tủi thân, như đang tố cáo kể khổ với người trong nhà.
Thẩm Liệt nhìn cô an ủi, sau đó liếc về phía vợ chồng bán đậu hủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây