Vậy nên mới nói, Vương Tú Cúc như vậy, không phải về già lắm tật mà là lúc còn trẻ đã có tật rồi!
Nếu cô đã gặp được một người như Vương Tú Cúc, giờ gặp thêm một Tôn Hồng Hà cũng không có gì là đáng ngạc nhiên, trên đời này có thêm một người đáng ghét như vậy, cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Còn địa bàn bên cạnh công xã, cô sẽ không nhường nửa bước, kiên quyết buông tay, nếu muốn đấu với cô, vậy thì tới đi, cùng lắm là cô hạ giá, cho khách hai cái bánh quẩy vừng, dù sao canh cá của cô chắc chắn kiếm được nhiều hơn so với đậu hủ, lại còn ngon hơn, cô không tin không thắng được họ!
Đông Mạch quật cường, hừng hực ý chí, thậm chí còn dư sức đánh chiếc xe lừa, vung mạnh chiếc roi nhỏ trong tay.
Trên đường về thôn, từ xa cô đã nhìn thấy một nhóm người đang chuyển đồ, nhìn kỹ lại thì là chuyển cây con, tất cả đều là cây chi dương, rễ của chúng được bọc trong một khối bùn lớn, xếp ngay ngắn ở đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây