Thực ra, Tôn Hồng Hà không tin Đông Mạch lại xấu xa như vậy, nhưng giờ mọi thứ xảy ra trước mắt, lại cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống chi thái độ của Đông Mạch đối với mình lúc này rõ ràng là đang chột dạ.
Tôn Hồng Hà cười nhếch mép nhưng trong lòng không cười: "Ban đầu nghe nói cô bán canh cá kiếm tiền, thật ra tôi chỉ muốn học theo, ai ngờ cô thì không sao, còn tôi lại bị tố cáo, chỉ có thể nói tôi không có số làm giàu."
Mấy chữ cuối cùng, Tôn Hồng Hà cố ý kéo dài ra.
Đông Mạch nhận ra được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cô ta, thấy nụ cười của Tôn Hồng Hà mang ý khác, cô bừng tỉnh, chợt thấy tức giận.
Trong đầu nghĩ, thảo nào mẹ cô chạy đến giữa hai thôn chúng tôi để mắng chửi, hóa ra là mắng tôi, cho là tôi tố cáo cô? Còn nói cái gì mà sinh con không có lỗ đít, chị dâu nhà tôi đang có bầu, mẹ cô lại mắng như vậy? Đúng là khiến người khác phải chán ghét.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây