Giọt nước rơi xuống tí tách, giội từ trên đầu xuống, chảy xuống cả mặt Lục Tĩnh An.
Lâm Vinh Đường ngắm nghía bộ dạng chật vật của Lục Tĩnh An, cười nói: "Anh xem anh đi, khác gì con chó rơi xuống nước đâu, thật đáng thương."
Lục Tĩnh An xấu hổ nhẫn nhịn: "Vinh Đường, anh…"
Anh ta muốn nói, có phải anh có thể giúp tôi rồi phải không?
Ai ngờ Lâm Vinh Đường lại cười nói: "Nhìn anh như này, thật sự là buồn cười, vừa buồn cười lại ghê tởm, loại người như anh, cho tới bây giờ tôi vẫn khinh thường. Cút đi, đừng làm bẩn sân của tôi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây