Nhưng trưởng bộ phận Hoắc đi cùng với mấy đồng chí bên Tân Cương hiển nhiên chẳng xem trọng Thẩm Liệt và Đông Mạch, thậm chí trong lời nói của trưởng bộ phận Hoắc còn có ý trêu chọc, không quá để ý ít nhiều đến Thẩm Liệt với Đông Mạch, cảm thấy đây chỉ là một xưởng nhỏ mà thôi, có thể làm nên sóng gió gì.
Trưởng bộ phận Hoắc lại đem chuyện hợp tác với một xưởng nhỏ thành như vậy, đúng là buồn cười.
Đương nhiên ý của người ta là bên trong nụ cười đó, sau cùng là lời nói lễ phép cùng với tố chất đồng chí, nên sẽ không nói rõ, nhưng mấy cái kiểu khinh bỉ đó, khiến người ta thêm không thoải mái.
Thẩm Liệt ý thức được, nhưng không để ý đến, sau khi ăn cơm, nói với Đông Mạch: “Chúng ta dựa vào thực lực để kiếm sống, nếu họ cho rằng chúng ta không thể đạt được thứ tự, vậy chúng ta nhất định phải tranh thủ giành được khởi đầu tốt đẹp để họ nhìn vào.
Đông Mạch gật đầu: “Em hiểu rồi, em cũng không để ý đâu, em biết cái sân chơi Quảng Giao này đối với họ mà nói là việc nhìn quen lắm rồi, nhưng với chúng ta là cơ hội phí rất nhiều sự cố gắng mới lấy được, nếu chúng ta đã có thể đến đây, nhất định phải nghĩ cách để đi tiếp, để họ phải lau mắt mà nhìn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây