Tôn Hồng Hà lại cảm thấy, Đông Mạch không có may mắn, người đàn ông tốt như vậy lại không giữ lấy, dáng người tốt, gia cảnh cũng tốt, sau này lại có công ăn việt làm ổn định, đó là may mắn cả đời.
Lâm Vinh Đường nhìn khoai lang trên mặt đất, lại nhìn Tôn Hồng Hà, cười: “Được, tôi tin lời cô nói.
Tôn Hồng Hà nghe lời này, mặt liền đỏ lên, cười nói: “Tính rẻ cho anh.
Đông Mạch nghe hai người bên kia nói chuyện, nghe ra được, giọng điệu Tôn Hồng Hà nói chuyện với Lâm Vinh Đường đã thay đổi, trở nên mềm mại hơn, cực kì dịu dàng, cô có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô ta có thể như vậy. Cô lại cố gắng nói nghĩ lại lúc mình nói chuyện với đàn ông là giọng điệu như nào, nào có thay đổi như Tôn Hồng Hà, làm cho người ngoài cũng cảm thấy xấu hổ?
Cô cũng không nhớ rõ mình có như vậy, chỉ ghi nhớ sau này có thể chú ý tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây