Thẩm Liệt lại đi một chuyến đến nhà máy, nói chuyện này với Giang Xuân Canh, Giang Xuân Canh nghe xong đứng bật dậy, đương nhiên là anh ấy kích động rồi.
Gần đây cứ luôn có người tìm tới anh ấy, cầu xin anh ấy, mới đầu anh còn khuyên ngăn, an ủi, sau đó thì thản nhiên từ chối rồi, không còn cách nào khác, quá nhiều người tìm đến, anh không phải là thần, anh là người, mà anh cũng không biết làm thế nào để an ủi người ta nữa.
Bây giờ Thẩm Liệt quay về rồi, nhắc đến chuyện này anh liền biết là được cứu rồi, tất cả đều được cứu rồi, mọi người có thể nhìn thấy bình minh rồi, cashmere của Lăng Thành có thể vươn ra thế giới rồi!
Giang Xuân Canh không nói lời nào, lập tức thu dọn quần áo, xách một túi đồ đi ra ga tàu hỏa.
Thẩm Liệt: “Hôm nay có xe, phải chờ thêm chút nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây