Phùng Minh Hoa nhìn qua thì có vẻ là một cô gái dịu dàng, không ngờ tính cách cô ấy còn có thể nghịch ngợm đến vậy – nhưng cô thích điều đó.
Sau khi Phùng Minh Hoa đi vào phòng, nhìn Đông Mạch đang cười, nhịn không được nói: “Hồi trước tôi yêu đương với anh ta, tôi đã thấy anh ta có tâm tư gì khác rồi, tôi còn nói nếu có chuyện gì không ổn, anh có thể nói thẳng với em, kết quả anh ta nói đang lọt một phần vào trong sương mù, còn cảm thấy điều kiện của tôi rất tốt, khiến tôi cảm thấy trước không được, sau không được, lúc đó mẹ tôi lại thúc giục tôi tranh thủ kết hôn đi, tôi chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, ai mà ngờ được sau lưng người ta lại có tâm tư khác cơ chứ!
Phùng Minh Hoa cảm thấy, với việc này, tát một cái vẫn còn quá ít, lại nói bây giờ đụng phải, còn có duyên đến vậy, nghe Đông Mạch nói người này chẳng làm được chuyện gì tốt, nên buồn nôn nói với anh ta một lần nữa.
Đông Mạch không nhịn được cười, lên tiếng, nghĩ lúc đó lại không nhìn ra, Phùng Minh Hoa lại thú vị đến vậy.
Khi đang nói chuyện, Phùng Minh Hoa đưa Đông Mạch đi nhìn khắp nơi trong nhà, còn cả bố cục của sân sau, bố cục của nhà bên này không khác biệt lắm so với nhà bên kia, nhưng về bề ngoài thì thực sự tốt hơn bên cạnh nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây