Đông Mạch: “Vậy thì khó nhỉ, không biết mẹ em có thể nghĩ ra cách không.
Tô Văn Châu lắc đâu: “Bác cũng có thể lấy được, nhưng tổng số chỉ tiêu có hạn. Em phải biết rằng bao nhiêu công ty ở Thủ Đô đều nhìn chằm chằm vào chỉ tiêu này. Người nhiều thịt ít mà.
Hàng năm, nhà nước sẽ lên kế hoạch ngoại thương của năm đó, sẽ quy định cụ thể số lượng và kim ngạch xuất ra khỏi cảng Trung Quốc của một mặt hàng xuất khẩu nào của năm đó. Trong đó liên quan đến sản lượng xuất khẩu của các tỉnh và các khu vực tự trị, sản lượng xuất khẩu của accs công ty trực thuộc Trung ương và cả sản lượng xuất khẩu của các công ty thương mại xuất nhập khẩu khác. Tất cả các đơn vị xuất nhập khẩu đều được quy định rõ ràng, muốn lấy chỉ tiêu không khác gì cướp đi bát cơm của người khác.
Cụ thể đối với ngành len cashmere của họ, hiện chỉ có 3 công ty có chỉ tiêu xuất nhập khẩu cashmere. Do tính đặc thù của ngành len cashmere và sự phát triển không đồng đều của các vùng khác nhau, các chỉ tiêu này có thể không được sử dụng hết, nhưng chỉ tiêu lại nằm trong tay những người khác. Đó chính là tài nguyên, không liên quan đến lợi ích, rất khó lấy, chưa kể chỉ tiêu xuất khẩu của len cashmere đã lên tới vài tấn.
Đông Mạch nghe vậy thì tuyệt vọng, cô nghĩ thầm, cho dù có lấy được một vài chỉ tiêu, xuất ra một tấn rưỡi thì cũng không ăn thua gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây