Sáng sớm, Hồ Kim Phượng lại đến. Khi đến, bà lái một chiếc xe lừa, trên xe chất đầy dưa chuột, mướp và cà chua. Đông Mạch cũng để lại một ít để ăn, phần còn lại cô gửi đến bếp ăn của nhà máy.
Đã lâu chưa được gặp mẹ nên hai người có rất nhiều chuyện để nói. Đầu tiên Hồ Kim Phượng bảo tất cả là nhờ vào mẹ của cô nên cô mới có thể ở trong tòa nhà to lớn và đẹp đẽ như thế này. Sau đó bà lại bắt đầu kể về một vài chuyện trong thôn.
Nghe bà kể về chuyện Tôn Hồng Hà, Đông Mạch mới biết được, thì ra không bao lâu sau khi Tôn Hồng Hà và Lưu Thiết Trụ cùng nhau về nhà mẹ đẻ đã bị mọi người biết được. Lúc này, bà ta khó tránh khỏi việc bị người ta cười nhạo, họ nói: “Sao mà ba của con bà có thể thay đổi trong nháy mắt vậy?. Thậm chí còn có người nói thẳng: “Tôi bị hoa mắt à, sao người này lại khác trước vậy chứ?
Người trong thôn trong tối ngoài sáng đều cười nhạo, Tôn Hồng Hà không chịu đựng được nữa. Hai người đã rời khỏi thôn chỉ sau hai ngày.
“Cũng không biết bà ta đi đâu. Mẹ chỉ nghe người ta bảo bà ta lên thành phố làm việc. Ai mà biết được! Vậy mà bà ta ra vẻ rất giàu có, giống như kiếm được nhiều tiền lắm ấy. Mẹ còn nghe nói, bà ta đào mỏ từ chỗ Lâm Vinh Đường đấy!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây