Cuối cùng, bằng một cú huých, bé đã trở mình và nằm đó bằng bốn chân, thậm chí hai chân còn vùng vẫy như thể đang “trườn trên chiếu giường, nhưng tay chân mềm quá không thể bò được tự nhiên, cuối cùng thì chúi xuống ở đó.
Đông Mạch nhìn Thẩm Liệt, Thẩm Liệt hiển nhiên đang rất sửng sốt.
Cuối cùng hai người thất thần nhìn nhau, Thẩm Liệt đi chậm lại, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn nói: "Con trai chúng ta là thiên tài!"
Đông Mạch nghe Thẩm Liệt nói thế thì thấy hơi bất ngờ, cô nhìn về phía Thẩm Liệt, phát hiện khi anh nói lời này thì thái độ cực kì nghiêm túc, dường như còn có chút kích động.
Đông Mạch ngẫm nghĩ, việc một đứa bé biết lật chỉ là chuyện sớm muộn, chắc là con của họ giỏi hơn tí nên biết lật sớm, điều này không có nghĩa là sau này nó sẽ trở thành đứa lật giỏi nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây