Đông Mạch nghe thấy tin vui. Cô nhớ lại, gia đình cô đã không thể trụ nổi nữa, những người xung quanh cũng đang sống trong cảnh nghèo đói. Loại bánh ú mà cô từng thấy là loại bánh gạo nếp bọc táo đỏ phổ biến nhất ở miền Bắc, cũng không có nhiều loại lắm, từng nghe nói Giang Thụ Lý từng nhắc đến cái này. Cô lập lức tỉ mỉ đi hỏi, vì thế Giang Thụ Lý đã nói cho Đông Mạch nghe về tất cả các loại bánh ú mà ông ấy biết cũng như các cách làm khác nhau. Đông Mạch sợ mình không nhớ hết được nên đã tìm một cây bút và ghi lại tất cả những điều quan trọng cần nhớ.
Ghi chép xong xuôi, Đông Mạch cảm thấy thu hoạch của mình thật sự không nhỏ, lập tức cười nói: “Ba, ba quá giỏi luôn, ở nhà cả ngày như vậy thật đáng tiếc. Ba xem xem chuyện mua bán của Thẩm Liệt hiện tại rất cần người, con cũng muốn mở một cửa hàng ở Lăng Thành, còn cả quán sủi cảo của chúng ta nữa, con nghe anh hai nói rằng ngày càng có nhiều khách hàng, chúng con định xây một cửa hàng lớn hơn, mấy thứ này đều cần nhân lực. Sẽ thật tuyệt nếu ba có thể xuống núi và giúp tụi con.
Giang Thụ Lý nghe vậy, ho khan một tiếng, thở dài: "Ba già rồi, không giúp được gì cho con, sợ lại gây thêm phiền phức cho mấy đứa."
Đông Mạch bật cười lớn khi thấy ba nói vậy, cô cảm thấy cách nói của ba đã thay đổi, trước đây cứ mở miệng là không muốn nhưng giờ lại cảm thấy mình không thể giúp được gì, cô mỉm cười và nói: "Ba, bây giờ chỗ của con thực sự rất bận rộn, con không cầu xin bất cứ điều gì khác, chỉ mong có người giúp đỡ, dù chỉ là ngồi không trong cửa hàng, tốt xấu gì cũng có người nhà ở đó, dù thế nào đi nữa như vậy cũng tốt hơn…
Giang Thụ Lý suy nghĩ một lúc, mới nói: "Để ba suy nghĩ một chút đã."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây