Cô ta nghe phong tưởng vũ (*), một người quý báu giống Thẩm Liệt như vậy mà cô ta còn ném cho Đông Mạch. Cô ta đã gả đi hai lần rồi nếu lại ly hôn tái hôn lần nữa thì thanh danh của cô ta sẽ bị huỷ hoại hết. Cô ta thật sự không còn hy vọng chỉ có thể lăn lộn với loại người như Thiết Trụ, một tên nghèo rớt đến mức không cả cưới được vợ thế này.
(*)听风就是雨 (Nghe phong tưởng vũ): Mới nghe gió thôi đã tưởng mưa rơi, mới nghe mấy lời đồn đãi đã tưởng là thật.
Nhưng mà sống chung với Thiệt Trụ có hoàn cảnh khốn cùng thế này cô ta cũng không muốn cho nên lúc này cô ta cần thiết phải suy nghĩ cẩn thận, phải nghĩ cách làm thế nào đào được tiền của nhà Lâm Vinh Đường.
Nghĩ đến đây cô lại mỉm cười ôm lấy cổ của Thiết Trụ: “Về sau có chuyện gì thì cậu cũng phải nghe theo lời của tôi, cậu nghe tôi thì về sau tôi chính là người phụ nữ của cậu, tôi sẽ để cho cậu đi theo tôi cơm ngon rượu say.
Mặt Thiết Trụ đỏ bừng lên đầu óc mông lung, cậu ta cứng ngắc gật đầu: “Được, được, đều nghe chị hết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây