Vương Tú Cúc không thể chịu được nên mới mắng con dâu ăn no căng bụng không có chuyện gì làm còn không mau đẻ trứng đi.
Thẩm Liệt nghe thấy tiếng ồn ào lại nói: “Miếng đất nhiễm mặn kia không kịp lấy được nhưng mà chúng ta vẫn còn có cơ hội xem những chỗ khác, nhất định phải nghĩ cách dọn đến sống ở Lăng Thành. Dù sao trong thôn cũng quá mức ầm ĩ, anh nhìn thấy nhà trẻ ở Lăng Thành cũng khá tốt có thể dạy con biết chữ từ nhỏ.
Đông Mạch: “Không sao cả chuyện này cũng không vội, em cảm thấy nếu như miếng đất mặn kia bị bán đi vậy chúng ta cũng sẽ có những cơ hội khác, cứ chờ cái đã. Hiện tại chúng ta cũng chỉ mới kiếm có một năm thôi mà đã được như bây giờ rồi, em cảm thấy rất hài lòng. Trong tay chúng ta có tiền mặt hơn nữa còn có máy chải thô vậy là đã có hơn bốn trăm nghìn đồng rồi. Lúc ấy khi hai chúng ta mới kết hôn em cũng không nghĩ được nhiều như vậy đâu.
Thẩm Liệt mỉm cười nhìn Đông Mạch: “Nhìn tiền đồ của em này như thế đã thoả mãn rồi sao?
Đông Mạch nhấp môi mỉm cười: “Em thấy không phải có câu nói gọi là tri túc thường lạc (*) sao? Muốn quá nhiều thì cũng vô dụng thôi, cuộc sống thoải mái là được, chúng ta có thể làm được bao nhiêu thì làm không thể làm được thì thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây