Lộ Khuê Quân ngồi trên chiếc ghế dựa tròn chắc chắn, anh ấy hơi ngửa đầu ra sau không còn sức lực mà nói: “Mấy ngày nay anh lại đi một chuyến lên thủ đô để nghĩ cách lấy được tiền ở xưởng thảm nhung về, anh sẽ cố hết khả năng chia cho mỗi người một ít có thể chia cho mọi người càng nhiều càng tốt. Sau đó lấy xe vận tải trong nhà và máy chải sợi thô đi bán, phải cố hết sức thôi, còn lại thì anh cũng chịu bọn họ muốn mạng thì anh cũng nhận.
Thẩm Liệt yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đổ mưa những giọt mưa lất phất giống như tơ liễu nghiêng nghiêng mà rơi xuống. Cây táo già ngoài cửa sổ cũng đã lên một ít mầm xanh khẽ rung rung trong cơn gió nhẹ và mưa phùn.
Trước mắt ngành sản xuất len cashmere đang ẩn chức nguy cơ khủng hoảng lớn, hợp tác quỹ hội của Lộ Khuê Quân không chỉ ảnh hưởng đến một mình Lộ Khuê Quân mà còn có không biết bao nhiêu người nông dân trung thực vất vả tích cóp được một ít tiền rồi giao trong tay nhà họ Lộ, bọn họ chỉ mong chờ có thể có được một chút lãi nhỏ nhưng cuối cùng lại lỗ sạch vốn.
Thẩm Liệt còn nhớ rõ lúc còn đi học anh có học một câu thế này đạt tắc kiêm tể thiên hạ, nghèo tắc chỉ lo thân mình (*), anh ấy nỗ lực chăm chỉ để làm giàu thật ra cũng vì muốn cho ba mẹ già và đồng hương được làm giàu.
(*) 达则兼济天下, 穷则独善其身 (Đạt tắc kiêm tể thiên hạ, nghèo tắc chỉ lo thân mình): Nếu bạn giỏi thì có thể kiếm tiền được cho thiên hạ còn nếu bạn nghèo thì chỉ nên tự lo cho chính mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây