Đông Mạch kể chuyện từ đầu tới cuối, Hồ Kim Phương cũng có chút kinh ngạc: “Nghe con nói vậy thì lại càng không giống rồi, một nhân vật gặp cũng chưa từng gặp. Hay là quay lại hỏi bọn họ đi, xem xem con nhà họ sao lại mất, tóm lại là mẹ ở đây chưa từng nghe đến người nhà họ Tô.
Trong lúc nói chuyện, Giang Xuân Canh ghé qua, Giang Xuân Canh ôm Mãn Mãn, anh ta đi tới thì rất cao hứng, nhìn thấy Thẩm Liệt liền cười nói: “Tôi đã chuẩn bị tốt rồi, ngày mai sẽ đi xe đến Tân Cương, đi tìm người ta, đây là địa chỉ.
Anh ta lấy ra địa chỉ mà người nhà đưa cho, đó là một tờ giấy, mép giấy đã bị nhăn rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chữ in màu đỏ “Công ty xuất nhập khẩu vật nuôi bản địa Tân Cương.
Anh ta cười nói: “Chính là cái này, anh ta làm ở đây, anh ta là đại diện văn phòng Bắc Kinh của công ty này.
Thẩm Liệt vội cầm lấy xem, xem kỹ một hồi rồi cũng cười: “Được, lai lịch của người này cũng không nhỏ, mặc dù không thể phụ trách chuyện này, nhưng có thể nhờ người giúp đỡ! Như vậy đi, ngày mai anh cầm mấy tấm vải cashmere đi, mang đến cho họ xem xem.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây