Có điều đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao chính mình thì có thể đứng vững, Lâm Vinh Đường thì không được. Anh ta không có kinh nghiệm, con đường nhập hàng và nguồn tiêu thụ đều phải dựa vào người khác, máy chải sợi thô cũng là của người khác, đến tiền cũng là tiền đi vay, còn phải trả lãi. Dưới áp lực lớn như vậy, anh ta luôn nơm nớp lo sợ không dám đi sai một bước nào, căn bản luôn bị kiềm chế.
Đông Mạch vẫn không nhịn được cười: “Anh ta đáng đời, ai bảo anh ta không làm chuyện tốt! Tâm địa độc ác, đáng đời anh ta không kiếm được đồng nào!
Thẩm Liệt cũng cười: “Mấy ngày nay anh cũng để ý, vậy mà anh ta không hề có động tĩnh gì, không tức cũng không giận, chỉ buồn rầu thế thôi. Có một lần anh thấy anh ta ở sau phố, anh ta ấy vậy mà trông như không có chuyện gì cả, cũng hơi kì lạ.
Đông Mạch cau mày: "Nói không chừng đang giấu tâm tư xấu xa gì đó ấy, vẫn phải đề phòng thêm.
Nếu anh ta nổi cơn thịnh nộ ở đó thì không sao, có nghĩa là anh ta vẫn bình thường, nhưng bây giờ cứ như không có chuyện gì, e rằng là đang có âm mưu lớn gì đó. Dù sao thì loại người như anh ta cũng không phải kẻ có thể chịu thiệt thòi như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây