Thẩm Liệt đưa Đông Mạch ra ngõ nhỏ, cả nhà ra tiễn, trên đường gặp được mấy người, đều chạy nhanh đến chào hỏi, lại bắt đầu hỏi thăm công việc của thẩm Liệt, Thẩm Liệt chỉ thuận miệng nói vài câu, có điều đang vội, nên không thể nói tử tế được.
Đạp xe đi thật xa, Hồ Kim Phượng còn cùng mấy người trong thôn vẫn vẫy tay, mãi cho đến khi khuất bóng mới thôi.
Thẩm Liệt: “Em mau đeo khăn quàng che cổ vào, che cả miệng, tránh bị ho.
Đông Mạch: “Ừm, em biết rồi.
Thẩm Liệt ra sức đạp xe: “Khi nào chúng ta có thể có cái xe hơi nhỏ của chính mình thì tốt rồi, như vậy anh là có thể lái xe chở em, không cần sợ mưa gió.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây