Nói đến đây thì đôi mắt cô hơi ươn ướt: “Con người bọn họ rất tốt, cứ như vậy trong lòng cũng rất khó chịu. Nên con nghĩ cứ hỏi dứt khoát một lần.
Hồ Kim Phượng nghe vậy thì lập tức cầm lấy tay Đông Mạch: “Đứa nhỏ ngốc này, con khổ sở gì vậy chứ? Nếu như ba mẹ con đến nhận con mẹ còn vui hơn chứ. Con gái mẹ có nhiều người thương hơn thì mẹ làm gì mà không vui. Con khóc cái gì vậy chứ?
Nước mắt Đông Mạch liền rơi xuống. “Mẹ, lúc đầu con không muốn nhận đâu. Trong lòng con mẹ và ba chính là ba mẹ của con rồi.
Hồ Kim Phượng dỗ dành Đông Mạch: “Đứa nhỏ này, con nghĩ quá nhiều rồi. Để mẹ nói thật với con, thực ra lúc trước con li hôn, sống không dễ dàng gì, mẹ đã bảo anh hai con vào thành phố, lén lút nghe tin tức về ba mẹ ruột con. Lúc đó mẹ cũng không còn cách nào khác, chỉ nghĩ là tốt xấu gì cũng là ba mẹ ruột của con. Nếu như bọn họ có thể giúp con sống tốt hơn thì trong lòng mẹ cũng dễ chịu.
Đông Mạch nào nghĩ đến chuyện này. Hóa ra vậy mà mẹ lại đi tìm. Cô vội nói: “Mẹ, vậy bên kia sao rồi?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây