Bây giờ nghĩ như vậy, Tô Văn Châu và Tô Uyển Như đối xử tốt với mình, cũng chưa nói đến cảm giác gần gũi.
Thẩm Liệt: “Anh vốn nghĩ, nếu em muốn tiến thêm một bước, vậy thì nói chuyện với bọn họ, nếu em không có suy nghĩ đó, vậy thì làm bộ như chẳng hề có chuyện gì cả, chẳng qua nếu chúng ta đã có tâm tư này, thì phải chú ý, cũng không phải là xa lánh người ta, mọi chuyện đều phải rõ ràng, người ta giúp chúng ta, chúng ta phải nhớ kỹ để trả ơn tình đó, miễn có liên lụy khác.
Đông Mạch đương nhiên là hiểu được ý của Thẩm Liệt, vội vàng nói: “Em biết, nhưng chỗ chị Bành thì sao? Chị ấy không hề liên quan gì đến chuyện này, phải không?
Cô ấy nghĩ lại chuyện này: “Chị ấy vốn không tệ, trước đây chị ấy cũng không biết em và Tô Văn Châu từng gặp nhau.
Thẩm Liệt bèn nở nụ cười: “Em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, thật ra nên làm thế nào thì cứ làm như vậy thôi, ví dụ như chỗ Bành Thiên Minh, cô ấy đối với chúng ta cũng không tệ, nhưng máy chải nhung nhà cô ấy, cái nào mà anh không giúp đỡ? Bây giờ chúng ta đi tới bước này, có thể cùng nhau ăn cơm nói chuyện trong nhà hàng với bọn họ, cũng không phải vì gì khác, mà là bởi vì chúng ta của hiện tại, còn có thể ‘lọt vào trong mắt’ của người ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây