Tôn Hồng Hà nghe xong, có hơi lúng túng, trong lòng nghĩ rằng những người này đều bị Đông Mạch mua chuộc rồi, không phải chỉ là một vài miếng bánh trung thu, sau này cô ta có cuộc sống tốt hơn thì cô ta cũng sẽ phát, ai hiếm lạ gì chứ!
Nhất thời đi bộ về nhà, ngược lại gặp được Vương Tú Cúc đang chuẩn bị bước vào cửa, Vương Tú Cúc nhìn thấy Tôn Hồng Hà, cười hơ hơ nói: “Hồng Hà à, con có chuyện gì sao? Mẹ nói con biết, con phải thuyết phục Vinh Đường thật tốt, đừng có hơi tí lại nghĩ đến kinh doanh cashmere, có người làm cashmere, bị người ta điều tra, nghe nói còn phải vào tù, ôi chao, thế thì không cứu được đâu!
Bản thân Vương Tú Cúc và Tôn Hồng Hà bất đồng, đều khó chịu khi nhìn thấy nhau, nhưng giờ đây, cả hai bỗng cảm thấy thân thiết, cũng chỉ có đối phương mới hiểu được suy nghĩ của mình.
Tất nhiên, Tôn Hồng Hà biết rằng Vương Tú Cúc cố tình, cố ý nói lớn tiếng để Đông Mạch nghe được.
Cô ta thấy buồn cười, nhưng cũng nói theo: “Mẹ, đúng vậy đó, là chuyện phạm pháp, sao có thể tùy tiện làm chuyện phi pháp, đừng nhìn một số người đắc ý vui vẻ, sau lại sa vào hố sâu còn không biết chuyện gì đang xảy ra!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây