Lưu Thiết Trụ nghe xong thì mặt đỏ bừng bừng, nhưng vẫn ráng nặn ra một câu: "Tại sao máy biến áp hư, tin rằng trong lòng mọi người đều có đáp án cả rồi, còn không phải là vì người nào đó sử dụng máy chải sợi thô gì gì đấy, máy biến áp của thôn ta là thuộc về tất cả mọi người, tự nhà của anh ta hao tốn nhiều điện nên mới làm máy biến áp bị cháy, thế mà lại liên lụy mọi người cùng gặp tai ương!"
Anh ta vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Liệt, cũng có vài người nhìn Đông Mạch.
Có thể thấy rất nhiều người trong lòng đều nghĩ thế, dù sau máy chải sợi thô kia là máy lớn, quả thực rất hao điện.
Lúc này Thẩm Liệt bèn dừng lại động tác đang làm, anh quay đầu nhìn Lưu Thiết Trụ: "Anh có biết máy biến áp thôn mình là loại nào, công suất là bao nhiêu oát không? Biết nó có thể tải được máy móc bao nhiêu nghìn oát không? Anh có biết tổng cộng thôn mình có bao nhiêu người đang sử dụng điện, tổng công suất là bao nhiêu, biết máy chải sợi thô nhà tôi công suất là bao nhiêu không?"
Một loạt câu hỏi của Thẩm Liệt khiến Lưu Thiết Trụ á khẩu không nói nên lời, nhưng anh ta vẫn cố cãi: "Tại sao tôi phải biết những thứ đó, tôi chỉ cần biết là máy biến áp của chúng tôi hỏng rồi!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây