“Khi tôi nói những lời này, không hề có ý nghi ngờ bất cứ ai hết. Nhưng tôi đã bị trộm mất một trăm tệ tiền lông cừu, cũng không thể bỏ qua như thế được. Nếu tôi không điều tra người trong thôn thì sẽ phải đến công xã nhân dân để điều tra. Làm lớn chuyện như thế, đối với ai cũng đều không có lợi. Mọi người cứ đến làm xong quy trình thì mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.
Bí thư chi bộ thôn vội nói: “Được rồi, trong thôn của tôi có trộm, không phải là chuyện gì đáng tự hào. Tất cả mọi người ai cũng bị nghi ngờ như nhau, mỗi người hãy lần lượt bước ra để tôi điều tra.
Vì thế mà bí thư chi bộ thôn lớn tiếng kêu gọi mọi người đến, nói rằng trong thôn có trộm, đã lấy mất đồ của người ta, ai không đến chính là đang chột dạ. Phát loa ồn ào mấy lần như thế, cuối cùng hầu hết mọi người đều đến. Ai cũng nghĩ muốn đến xem chuyện lạ, sau đó cũng là vì sợ không đến mọi người sẽ nghĩ mình đang chột dạ.
Chờ đến khi mọi người đến đông đủ, bí thư chi bộ thôn yêu cần mọi người đang đứng đó lần lượt tiến lên để kiểm tra từng người một. Hầu hết đều không có chuyện gì, chỉ nhìn một cái đã được cho qua.
Vương Tú Cúc thấy sắp đến lượt mình, chột dạ nên cất giọng cằn nhằn: “Làm thế này để làm gì chứ, rảnh rỗi không có việc gì làm nên gọi chúng ta đến giày vò à. Thêm nữa cứ nhìn như vậy thì có thể thấy được gì chứ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây