Cô thấy rằng với mọi người anh đều lương thiện nhưng đôi khi sự thiện lương kia cũng lộ ra một tia ác ý.
Thẩm Liệt cười to: “Quá đáng á? Đây không phải đáng đời họ sao, tự nhiên chạy đến nhà người khác đòi bắt gian, này vẫn còn nhẹ đấy!
Đông Mạch ngẫm lại vừa rồi thấy Tôn Hồng Hà và Lâm Vinh Đường trông như thế nào, cô càng thêm buồn cười.
Thẩm Liệt: “Nhưng tối qua nhờ sự khôn khéo của em mới có thể tương kế tựu kế. Nếu không hoa màu nhà chúng ta phải tốn không ít không sức đấy!
Đông Mạch nghĩ lại, cô ấy cũng cảm thấy mình quá thông minh. Vì vậy cô không nhịn được mà tự hào về chính bản thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây