Thẩm Liệt đang nghĩ ngợi, Đông Mạch đã mặc xong quần áo rồi đi ra, thấy con gà đó, kèm theo tiếng động bên ngoài, cũng sáng tỏ: “Cô ta nghĩ chúng ta trộm gà nhà cô ta à? Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Nhà cô còn bị trộm cả lông cừu đây này, thực ra nhà cô ta vẫn tốt, sao lại vu oan cho nhà cô đi trộm gà?
Thẩm Liệt lại nói: “Anh không đi ra đâu, em đi mở cửa đi, anh đoán cả hàng xóm xung quanh cũng đến hết cả rồi, đến lúc đó để người ta đi đến đây, đưa con gà này cho họ nhìn, lấy thêm đèn chiếu vào, cho họ nhìn thấy lông gà ở đầy đất, như vậy có thể biết con gà này nhảy từ nhà cô ta sang nhà chúng ta. Về phần gà nhà đó nửa đêm vì sao không nằm trong ổ gà mà lại trèo lên đầu tường, em có thể kể ra, hàng xóm xung quanh cũng chẳng phải kẻ ngốc, tất cả mọi người đều rõ ràng. Để anh trốn đi, để xem lúc đó cô ta muốn làm cái quái gì, nếu không đến lúc họ thấy anh đã về, có lẽ cũng chẳng dám diễn trò.
Đông Mạch vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.
Trong lúc Thẩm Liệt đi vào nhà, Đông Mạch đi ra mở cửa, bên ngoài đang nhốn nháo hò hét, Tôn Hồng Hà đang khóc lóc kể lể với mọi người, nói gà nhà cô ta không tìm thấy, còn nói cô ta nghe thấy tiếng, nói gì mà nghe thấy tiếng gà kêu lên trong nhà Đông Mạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây