Đông Mạch nở nụ cười: “Đúng, cứ làm như vậy đi! Nhưng lúc nói chuyện phải chú ý, không cần khoa trương quá, tránh để đối phương nghi ngờ.
Sắp xếp xong, Lưu Kim Yến yên tâm, nhưng nghĩ tới việc này, vẫn còn nghi ngờ: “Đông Mạch, em cảm thấy đó là ai, chị nhìn dấu chân, cũng không lớn lắm, hình như là nữ, hoa văn củ ấu kia, cũng rất ít gặp.
Ở trong thôn, phần lớn phụ nữ đều đi giày bệt, nhất là mùa hè, đều là giày vải đế vuông, đương nhiên sẽ có người mua sandal, nhưng đều là những cô gái còn trẻ hoặc là những người biết ăn mặc, nhưng những người như vậy, thì cố ý chạy tới chỗ các cô trộm cái gì được? Dù sao cảm thấy không đúng lắm.
Đông Mạch cũng thấy nghi ngờ, cảm giác trong thôn không có người nào như vậy, cô đã từng nghi ngờ tới người nhà họ Lâm, ví dụ như Vương Tú Cúc, nhưng Vương Tú Cúc bó chân, dấu giày kia chắc chắn không phải của bà ta.
Sau đó cũng đành không nghĩ đến nữa, để Lưu Kim Yến tìm Hồ Thuý Nhi, với cả chồng của bọn họ làm việc này, hai người bọn họ đương nhiên không có ý kiến gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây