Đông Mạch nghe thế nhớ lại chuyện của mình khi trước, không biết phải nói gì.
Mỗi người, mỗi việc đều có cách giải quyết riêng của nó, không thể nói rõ là đúng hay sai được. Dù sao thì lúc trẻ không hiểu chuyện, cũng không có ai dạy phải làm thế nào, chỉ có thể dựa vào trực giác của bản thân để giải quyết mọi chuyện. Cứ sống trong mơ hồ như thế rồi cuối cùng lại dựa vào trực giác để leo ra khỏi vũng bùn đó. Cứ vấp ngã hết lần này đến lần khác, nỗ lực chịu đựng thì mọi chuyện sẽ vượt qua.
Có lẽ đây chính là cuộc đời, không tươi đẹp mà biết bao gập ghềnh chông gai.
…
Ở chỗ bành Thiên Minh một đêm, sáng hôm sau Đông Mạch ngồi xe đến thẳng thôn Đông Quách, muốn bàn bạc với mẹ. Không quan tâm gì cả, nhất định phải ép anh cả vào thành phố kiếm sống, nếu anh ấy không đi thì để cho mẹ khóc, nói anh ấy là người vô lương tâm, đến lúc đó không tin là anh ấy còn có thể giả chết được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây