Trên thực tế, Đông Mạch rất lo lắng vì hầu như toàn bộ số tiền kiếm được từ việc bán len sợi đã chải đều dùng để mua phế liệu. Nếu bỏ công ra gần nửa ngày nhưng cuối cùng lại lỗ vốn thì khẳng định rất đáng để lo ngại.
Nhưng cũng chỉ là lo lắng mà thôi, cô nghĩ, cho dù có bị lỗ thì vẫn còn quán sủi cảo mà.
Tiệm sủi cảo là do cô dồn hết tâm huyết để kinh doanh và duy trì. Một tháng kiếm được khoảng năm trăm tệ, một năm cộng lại khoảng sáu ngàn tệ. Bao nhiêu đó có lẽ không thể bì được với những hộ gia đình có thu nhập từ hàng vạn trở lên, nhưng ít nhất để cho hai người có cuộc sống sung túc thì không thành vấn đề.
Cô nhớ đến lúc trước khi máy chải sợi có vấn đề, có sửa như thế nào đi chăng nữa cũng không chạy được. Lúc đó áp lực của Thẩm Liệt rất lớn, nhưng giờ đã không sao rồi, dù cho anh có thất bại thảm hại đi chăng nữa thì vẫn có chỗ này của cô chống đỡ, anh có thể tự tin xông pha rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đông Mạch mới là người may mắn hơn. May mắn vì vào lúc Thẩm Liệt nỗ lực kiếm tiền, cô vẫn quyết tâm muốn mở tiệm. Không thể chỉ dựa vào một người kiếm tiền được, vì như thế áp lực sẽ rất lớn. Hai người phải cùng nhau cố gắng, cùng dựa dẫm lẫn nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây