Trong lúc này, đầu óc cô bắt đầu thấy mụ mị, rất nhiều suy nghĩ không liên quan đến nhau nảy ra trong đầu, đột nhiên Đông Mạch nhớ đến chuyện hiến máu của anh: “Anh phải hiến nhiều máu như vậy, có cần bồi bổ không? Gần đây em vội vàng lo chuyện bên nhà ngoại nên không quan tâm đến anh.
Thẩm Liệt: “Không sao, cơ thể anh vẫn tốt, lấy chút máu thôi nên không có gì phải đáng ngại, bây giờ thể lực vẫn tốt như bình thường.
Anh nói những lời này với giọng nói trầm khàn, như thể anh đang có ý gì đó.
Cổ họng Đông Mạch khát khô, môi cũng khô lại.
Thẩm Liệt duỗi tay ra, thuận thế ôm lấy cô: “Bằng không chúng ta đi tắm rửa trước nhé, tắm rửa xong rồi hẵng ăn, không phải em nói cơm vẫn còn nóng, để nguội một lát à?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây