“Đương nhiên cũng không thể trách người khác, giá thị trường hiện nay làm người ta không thể hỗ trợ. Cô chờ xem, sau khi mười máy được lắp đặt vào nhà xưởng của hợp tác xã xong, kế hoạch chỉ tiêu về nguyên vật liệu bao nhiêu? Kế hoạch chỉ tiêu cho bán hàng là bao nhiêu? Mọi thứ đều không có, không có nguyên liệu, không có công nghệ, không có thị trường, chỉ có tự mình tìm đường ra, đay chính là tự sinh tự diệt! Cô nói xem xã lập xí nghiệp, tự mình phải tìm đường ra thì đây có còn là một xí nghiệp tập thể không? Nếu tự mình có kỹ năng đó còn không bằng tự mình thành lập một nhà xưởng, tự kinh doanh, kiếm tiền cho mình còn hơn, nếu cần cũng tiện quay đầu! xã muốn làm lớn, cô nói xem ai có thể đứng ra rồi lại ai dám đụng vào đây? Vì vậy, những người có năng lực đều đã chạy, mọi người tự làm của riêng của họ, ai sẽ quan tâm đến xí nghiệp xã nữa."
Cũng chỉ có lão Hồ chịu bỏ tâm tư, muốn phát triển nhà xưởng xã phát triển.
Đông Mạch nhíu mày, cô nhớ tới lúc đó Lão Hồ hỏi Thẩm Liệt lúc đó, thì ra Lão Hồ chất vấn thật ra là đang nghi ngờ chuyện này, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều lắm, nhưng bây giờ nghe Lộ Khuê Hào phân tích, quả thực là rất hố người.
Lộ Khuê Hào: "Anh Liệt thực ra là một người tốt bụng, anh ấy có mối quan hệ với ông chủ nhà xưởng xã. sau này dù thành phẩm làm ra không thể bán được cũng thực sự không thể trách được anh Liệt. Đây là mua bán sòng phẳng, không thể đổ lỗi cho anh Liệt. Nhưng nếu nó bị đóng cửa, anh Liệt nhìn thấy như vậy sẽ thoải mái sao?"
Đông Mạch: "Tôi đã nghe anh ấy nói chuyện với lão Hồ trước đây, lão Hồ cũng đặt vấn đề về nguyên liệu và bán hàng. Tôi cảm thấy họ có phần nắm chắc."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây