Thẩm Liệt cười nắm lấy tay cô, không cho cô tiếp tục sở soạng, cánh tay cường tráng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô, thân hình mảnh mai nằm gọn trong lồng ngực cường tráng của anh.
Vào mùa hè, quần áo mỏng, da thịt xuyên qua hai lớp quần áo kề sát vào nhau.
Đông Mạch đỏ mặt nói nhỏ: "Đang ở bên ngoài!"
Thẩm Liệt thì thầm, giọng nói trầm khàn: "Không phải lo, ở đây không có người đến."
Bầu trời đen như mực bào trùm cả một vùng địa phương, những cánh đồng lúa mì trống trải và cả thôn trang vắng lặng, dường như mọi thứ đã trở thành một mối cảnh xa xôi, khi gió mùa hạ thổi qua, những chiếc lá ngô rộng nhẹ nhàng bay cuốn vào những sợi tóc bung xõa ra của Đông Mạch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây