Thẩm Liệt: “Đông Mạch, chúng ta làm như vật, chắc chắn là mạo hiểm cao, nhưng em yên tâm, nếu hai vạn vay kia, anh nghĩ cách khác trả lại, sẽ không để em phải mang nợ mà trải qua ngày tháng cực khổ cùng anh đâu.
Đông Mạch lại nói: “Cùng không có gì, nếu phải làm chuyện kinh doanh, thì chuyện mạo hiểm là tất nhiên, anh kiếm được tiền, hai chúng ta cùng nhau hưởng phúc, anh thua lỗ, chúng ta cùng nhau gánh vác, chúng ta có tay có chân, anh xem em cũng nấu ăn khá ngon, hai ta cũng không tới mức chịu đói.
Thẩm Liệt nhấp môi: “Được, em nói đúng.
Về đến nhà, Đông Mạch lấy ra hơn 500 tệ đưa cho Thẩm Liệt: “Đây là tiền em tích cóp từ trước tới nay, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng đồng lòng, hiện tại anh cần dùng tới tiền, thì cứ cầm lấy mà dùng.
Thẩm Liệt cười: “Đông Mạch, không cần, em cực cực khổ khổ buôn bán, tích cóp từng đồng, giữ lại đi, sau này nếu anh thật sự tán gia bại sản, đều phải dựa cả vào em hết đấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây