Cho nên chỉ là thỉnh thoảng anh mới nghĩ tới điều đó, cô là một con mèo con có suy nghĩ của riêng cô, cô ấy cố gắng sống, cố gắng làm việc, cầu tiến, mà anh lại thích nhìn ngắm bộ dạng liều mạng kiếm tiền của cô, Đông Mạch như vậy mới tràn đầy sức sống, cả người tỏa ra ánh hào quang.
Đông Mạch bị ôm đến căn phòng tây, rồi bị giày vò một phen, thật sự rất mệt mỏi, cả người không còn chút sức lực nào.
Vì vậy, bây giờ Thẩm Liệt có nói cái gì, cô cũng không muốn nghĩ tới, cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Trước khi ngủ, cô không khỏi nghĩ tới chuyện sau này không bao giờ làm những chuyện này nữa, chuyện sinh con, vẫn phải ở trên giường đất, ở trong căn phòng tây, cuối cùng là vì cái gì?
Đông Mạch đột nhiên nhớ đến con chó mà cô nhìn thấy lúc cô còn nhỏ, hai con chó làm cái loại chuyện đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây