Lâm Vinh Dương đáp ứng liên tục: "Được, được, anh biết rồi."
Nhưng mà anh ta nhìn xe có thể lái được, lại nhớ ra, đến ngày mai, tới lúc chạng vạng liền lái về trả lại cho người ta, đến lúc đó phí sửa xe là của bên xưởng, anh ta cũng đỡ phải tốn tiền, chỉ là có được thông qua hay không, không có gì quan trọng hơn.
Thẩm Liệt nhìn ra tâm tư của Lâm Vinh Dương, anh giúp người ta không cần tiền sửa xe, cũng không thể nói ra, kệ anh ta đi.
***
Sau khi trở về nhà, Đông Mạch nấu cơm, Thẩm Liệt thu dọn trong nhà, thuận tiện cho thỏ ăn, anh nhìn con thỏ mập mạp kia cũng buồn cười: "Sao lại mập như vậy?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây