Nghĩ đến chuyện đi bệnh viện, trong lòng Đông Mạch có chút chờ mong, vốn dĩ lòng cô có chút loạn lạc rối bời, giờ cũng bình ổn lại, cô vội vàng gật đầu.
Thẩm Liệt bật cười, sau đó đi vào phòng bếp lấy thức ăn.
Thật ra nấu cơm cũng rất dễ, đã có sẵn cơm chín, chỉ cần bỏ vào nồi ninh nhừ, nấu chút cháo loãng là được.
Trên bàn bày mấy món cao lương, Thẩm Liệt nhẹ nhàng bưng món lên, sau đó đó đặt trên giường đất: "Anh nấu ăn không tốt lắm, em ăn tạm chút đi."
Đông Mạch cũng chẳng phải người kén chọn, có đồ ăn đã may rồi, làm gì còn kén chọn cho được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây