Nhưng chờ sau khi cảm giác sung sướng ấy qua đi, anh mới ý thức được cái gì đó.
Anh nắm chặt eo cô, cúi đầu, ngơ ngẩng nhìn qua.
Sau đó anh lại thong thả ngẩng đầu, nhìn biểu cảm thống khổ đến mức tận cùng của Đông Mạch.
Nghi hoặc cùng khiếp sợ cuốn trôi đi hết vui sướng vốn có, anh đau lòng mà ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng trấn an cô: “Đông Mạch, Đông Mạch, không sao cả.
Nghe thấy giọng của anh, cô hệt như bị chạm trúng công tắt, môi run bần bật, người cũng run rẩy, nước mắt chảy dài xuống cổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây