Hồ Kim Phượng lại thăm dò một lần nữa và nói: "Tình huống của Đông Mạch, cậu cũng đã biết rồi đấy. Haizz, đứa nhỏ này thật khiến người khác phải lo lắng, sau này phải làm như thế nào đây?"
Thẩm Liệt đặt cốc nước đường đỏ trong tay xuống: "Cô à, cháu hiểu ý cô, cô cũng biết cha mẹ cháu đã mất từ lâu, ở nhà cũng không có ai quan tâm, chuyện nối dõi tông đường cháu cũng không để ý đến. Cháu ngày hôm nay nếu đã đi cùng Đông Mạch về đây thì cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Về sau, Đông Mạch ở cùng cháu, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy. Nếu cháu có chỗ nào không tốt thì cứ để anh của Đông Mạch đánh cháu, cháu hứa sẽ không đánh lại…."
Hồ Kim Phượng nghe được những lời này cũng là vui đến mở cờ trong bụng. Bà rất yêu thích Thẩm Liệt, nói chuyện thẳng thắn như vậy, chuyện gì cũng nói ra tránh để cho bà phải hỏi này hỏi kia.
Bà ấy không thể nhịn được cười nữa: “Cái này ngược lại đúng là rất thích hợp. Nói ra thì Đông Mạch mà cô ngoại trừ đường con cái không thuận lợi lắm thì những phương diện khác đều rất tốt. Lớn lên rất ưa nhìn, có năng lực và tốt tính, siêng năng, có thể nấu ăn, kiếm tiền, đốt đèn cũng khó tìm được người thứ hai giống như con bé.
Đông Mạch không ngờ mẹ cô lại khen mình nhiều như vậy, cô vừa nghe xong thì đỏ mặt, vội vàng nói: "Mẹ, đừng nói nữa."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây