Đông Mạch cúi đầu, nghĩ đến chuyện này cô dường như là có chút kích động quá mức. Dù sao cô cũng không phải trẻ con sao có thể như vậy, cô có chút ảo não nhưng cũng cảm thấy không phải việc gì lớn.
Khi con người ta còn sống, đôi khi cần phải nhiệt huyết một chút, xông thẳng lên phía trước.
Cô nhớ khi còn rất nhỏ, phía Bắc nhà mình có một con mương để tưới nước. Vào mùa hè, trời đổ mưa và con mương khá lớn, lúc đó anh cả đi làm còn anh hai đưa cô ấy qua mương. Khi đi qua mương, anh hai hét lên, em nhảy đi, em nhảy đi anh đỡ em.
Làm sao cô ấy dám chứ, cô ấy sợ.
Cuối cùng không còn cách nào khác cô đành nhắm mắt nhảy qua, vậy là xong rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây