Trong huyện thành cái gì cũng tốt, chỉ là mọi thứ đều phải tiêu tiền mới mua được. Ngay cả chỗ để trồng một vườn rau nhỏ cũng không có.
Bà cụ Ngôn rất thích Hoa Dạng, vừa nhìn cô với ánh mắt từ ái vừa nói: “Đồ ăn mới mẻ như vậy, đi ra ngoài mua có khi còn không có đâu, cảm ơn cháu, chỗ rau củ này bà sẽ nhận, nào, lại đây ăn quả táo này đi ngọt lắm đấy.
Trương Tuệ đứng bên cạnh nghe thấy, liền nháy mắt ra hiệu cho Hoa Dạng, ý muốn nói quả táo này là đồ mắc tiền, đừng có ăn.
Ai ngờ Hoa Dạng lại trực tiếp làm lơ ánh mắt của bà, cười tủm tỉm đưa tay ra nhận: “Cảm ơn bà Ngôn. Cô cảm thấy có nhận cũng chả sao, phải có qua có lại thì mới thân thiết bền lâu được. Hoa Dạng vừa gặm táo vừa hỏi: “Bà Ngôn ơi, gần đây có chỗ nào làm đồ gỗ không ạ? Cháu muốn đến đó đặt mua một ít đồ gia dụng.
Bà cụ vừa nghe liền nhiệt tình reo lên: “Có có, để bà dẫn cháu đi đến đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây